Rõ ràng khi bạn sống trong sự nghi (không có niềm tin) thì thật khó khăn, chẳng biết điều gì sẽ xảy ra ngày mai, chẳng biết hôm nay sống để làm gì hoặc không tin vào những gì mọi người nói, không tin vào sự tồn tại của điều sai, lẽ phải... Bữa nay mấy người bạn cùng khóa đã bảo vệ luận văn, chuẩn bị về nước, chắc là phần lớn trong số họ đang cảm thấy lo lắng khi bắt đầu cuộc sống mới ở quê nhà. Họ hoài nghi về công việc phù hợp và mức lương xứng đáng với mình, tệ hơn là hiềm nghi về khả năng kiếm được một công việc đúng với chuyên ngành của mình mà không phải "tay trong tay ngoài". Tôi không khỏi băn khoăn khi có kết luận khẳng định không hề có vụ xin việc lên đến 100 triệu đồng, rồi việc cảnh sát giao thông không thụ động, ăn tiền là chuyện hí hước, hay chuyện một vị ở một tổ chức khẳng định không hề có dấu hiệu mại dâm ở Đồ Sơn (Hải Phòng) và Quất Lâm (Nam Định)… Đó chỉ là những gì tôi có thể nhận thức và hồ nghi với vốn tri thức xã hội ít oi. Tức là còn muôn nghìn những điều hồ nghi khác sẽ được manh nha nếu kiến thức từng lớp của mình sâu rộng hơn. Nghĩa là càng biết nhiều, càng thấy nhiều điều oái oăm... Thứ nữa là khi dấn thân vào lĩnh vực nào, tìm hiểu càng sâu thì họ lại càng nhận ra sự bất công, chẳng giống trong sách vở hay nghiên cứu khoa học, càng nghiên cứu sâu càng thấy "sáng ra", "vỡ ra" nhiều điều... Niềm tin cũng chính là động lực cho cuộc sống của bạn (Ảnh minh họa) Nói về chuyện đi học, kỹ hơn là chuyện đi du học, ờ thì ai cũng đoán già đoán non, thằng này đi du học chắc giỏi giang, tài giỏi lắm. Họ nghĩ thế, cũng có phần đúng nhưng chỉ là số phần trăm nào đó thôi. Người ta còn mua được cả suất đi học, thậm chí sang nước ngoài học còn mua được cả bằng thì ai cần biết kẻ đó có giỏi giang hay không. Có tiền, giải quyết việc gì cũng dễ. Còn những ông không có tiền, phải tay xách, nách mang đến cày cục mấy chị đảm trách cái "mảng" du học đó thì "vật" lắm, bởi các chị quen cái cách làm việc với người có tiền, khi không có cái gì đó "lót" tay, ông này bị hành là điều dễ hiểu. Nếu sống trong một gia đình mà con cái mất niềm tin vào ba má, chúng sẽ chẳng muốn về nhà, hoặc những gì bố mẹ nói, chúng không cho là đúng và luôn muốn cự lại... Ra đường là bị đám trẻ khác ăn hiếp, lột áo, xẻ quần, đến lớp thì bị cô giáo ép học hoặc cho điểm không công bằng, bạn bè giẫm đạp khinh bỉ, đố kỵ, đứa mình yêu thì yêu thằng khác, đứa cứ tưởng nó yêu mình thì hóa ra nó lợi dụng mình... Hóa ra cuộc sống của con đứa ở giai đoạn nào cũng có những cái lợt tương đương nhau. Hiện tại, mình đang ở cái tâm trạng băn khoăn giữa ở và về vì phải đối diện với những điều như thế. Có điều, mình hoàn toàn yêu quý, tôn thờ sơn hà và có bổn phận với gia đình, chỉ cần đó là những cái gì đúng đắn và chính nghĩa. Nếu phải về nhà trong lúc có chiến tranh, cân nặng không đủ vào quân nhân thì sẽ xung phong vào mặt trận nhặt vỏ đạn hoặc bom xì. Điều đó là sự thực. Mình luôn thấy những cái đáng yêu của người Việt từ những cái mà người ta tưởng như là tật xấu. Giống như trong truyện ngắn Đôi mắt của nhà văn Nam Cao, mình cũng có đôi mắt để nhìn cuộc thế, có điều mỗi con mắt nhìn được một góc cạnh khác nhau. Điều đó tiệt như thể được xem phim 4D sau bao lăm lâu chỉ được xem 2D vậy. Mình cũng luôn coi gia đình là quờ quạng, nếu chỉ có công việc thông thường, nhưng gia đình lúc nào cũng vui vẻ im thì mình nguyện đảm trách hết, chỉ cần cô vợ ngoan ngoãn, đẻ khéo cho mình những đứa con ngoan, kháu khỉnh. Mình luôn rứa làm để có tiền nuôi gia đình. Thiên nhiên, mình có cảm giác như đang mơ mộng thành Chí Phèo sau một đêm "mưa mây" trong hình dong với cô gái xấu nhất làng Vũ Đại. Đang loay hoay với nghĩ suy tìm lại niềm tin thì được "chat" với cô em gái ở Việt Nam, đi làm bằng xe buýt. Niềm tin thực sự trở lại khi biết rằng cuộc sống của nó đã sang trang như những gì trước đây mình luôn nhòm và tin tức. Cuối năm, nó lấy chồng… Dương Hồng |