Đã tự hứa với mình rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì lòng cũng không bao giờ được chạnh. Thế nhưng mọi thứ chẳng hề đơn giản, bởi vì hóa ra xóa bỏ hình ảnh của anh ra khỏi đầu là điều không hề dễ một chút nào. Hôm nay vô tình em lại ngang qua con đường ấy. Từng vòng xe cứ chầm chậm lăn bánh trong khitrái timem đang vô thức hướng về phía một người. Đã từ rất lâu rồi em không cho phép mình qua đây, bởi vì sợ rằng sẽ chẳng thể ngăn được lòng mình lại dạt trôi theo những ký ức trở về từ miền dĩ vãng. Nhưng hôm nay em cũng không biết vì sao nữa, là chiếc xe tự đi lạc, đôi chân đi lạc hay là trái tim em đang cố ý muốn lạc đường? Em nhớ anh, có lẽ bây giờ thì em chẳng thể nào chối bỏ được điều ấy nữa. Chỉ suýt chút nữa thôi là em sẽ đánh tay lái để chiếc xe của mình rẽ vào con đường đó, để có cơ hội được nhìn thấy anh. Em biết mình ngốc lắm, nhưng biết phải làm sao đây khi mà trong quá khứ em đã chót lỡ coi anh giống như một phần của trái tim mình. Em đã thất bại trong việc đấu tranh với kỷ niệm, đấu tranh với trái tim mình (Ảnh minh họa) Em đã cố tình phủ định lại nỗi nhớ, cố tình không nghe theo tiếng gọi của trái tim để tìm cách quên anh đi, nhưng dường như vẫn chưa được. Người ta hay bảo rằng sau khi kết thúc một cuộc tình mà cả hai người vẫn còn chưa hết yêu thương thì con gái luôn là người khổ nhất. Điều này em thấy đúng, có lẽ bởi con gái dù vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ đến đâu nhưng luôn mang mộttrái timyếu đuối, là người yêu sâu sắc và khó quên. Hai năm chẳng quá dài với một đời người nhưng nó lại là khoảng thời gian không hề ngắn để cho ta tự tìm cách quên đi một người đã thuộc về quá khứ. Em đã thất bại trong việc đấu tranh với kỷ niệm, đấu tranh với trái tim mình, ít nhất là đến lúc này em có thể tự xác nhận được điều ấy. Quên đi một người là việc tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế lại khó khăn đến vô cùng. Chẳng biết đến khi nào em mới hết ngốc nghếch như thế, chẳng biết khi nào những hình ảnh về anh mới thôi ám ảnh trái tim nhỏ bé này (Ảnh minh họa) Bạn bè vẫn thường khuyên nhủ em rằng:“Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra”, rằng em hãy cố gắng mở lòng ra để chào đón cho mình hạnh phúc mới. Nhưng em biết phải làm sao khi mỗi tin nhắn, mỗi lời nói, mỗi sự quan tâm của người khác đều khiến em nhớ và mang ra so sánh với anh? Chẳng biết đến khi nào em mới hết ngốc nghếch như thế, chẳng biết khi nào những hình ảnh về anh mới thôi ám ảnh trái tim nhỏ bé này. Nếu thời gian là một loại thần dược có thể chữa lành được mọi vết thương thì em sẽ quyết tâm đợi chờ đến ngày vết sẹo trong lòng mình chẳng còn nhìn rõ hình dạng, bởi khi đó nghĩa là hình bóng anh cũng mờ nhạt và thôi ám ảnhtrái timtội nghiệp này. |